Bánh xe cao su là một sản phẩm cao su thú vị.
Không như các đệm cao su, gioăng phớt cao su khác - bánh xe chứa trong
mình nhiều tính chất vừa gần gủi, vừa cách xa; vừa thân quen vừa lạ lẫm.
Bánh xe cao su hình như không thích đứng yên, trong khi phớt cao su lại ngại quay vòng.
Vì thế, mà người ta nói đất trời sinh ra mọi thứ cho mọi thứ, mọi thứ khác nhau vì chúng không muốn giống nhau.
Đã là bánh xe cao su thì phải quay, phải lăn như một bổn phận, cho dù anh sinh ra từ cao su thiên nhiên
hay từ cao su tổng hợp cũng mặc kệ. Bánh xe không quay, thì không phải
bánh xe. Bánh xe cao su phải quay, phải chà xát dưới đường bụi bặm đến
khi thân xác mỏi mòn, thì mới hả dạ.
Bánh xe cao su mà để trong kho, trong tủ, bỏ dưới gầm giường thì càng vong mạng hơn ngày của định mệnh.
Hình như bánh xe cao su quen làm, quen hoạt động. Nếu đứng yên, bánh xe
không chịu được. Nó trì xuống, nó mỏi, nó khó chịu. Nó được nghỉ không
làm việc, mà làm như người ta làm tình làm tội nó.
Đệm cao su là anh em một cha, một mẹ nhưng không được như vậy.
Phớt cao su, ống cao su thì không như vậy.
Khi hoạt động quay vòng, quay càng nhanh bánh xe càng thể hiện rõ bản
chất, năng lực và trình độ của mình. Lúc đó, nó như quay lại với mình,
đồng nhất, mọi thứ đều như hướng tâm, mọi thứ như không còn phân biệt.
Chuyển động mà như đứng yên. Không nghe, không thấy, như một con quay - lúc ấy như không cần tựa vào một cái gì nữa. Lúc ấy, như thể một mình có thể tự quay được.
Người ta nói, không thể nào biết lúc nào là động, là tĩnh là vậy.
Khi động nhất là lúc không biết động là như thế nào.
Khi yên tĩnh, thì lúc ấy lại bộn bề suy nghĩ, dồn nén trăm ngàn phiền muộn lo toan.
Nhưng nếu sản phẩm cao su nào cũng vậy thì trời đất đã hỏng.
Phải có cái này, cái kia.
Đệm cao su không là bánh xe, bánh xe cao su không như là gối đỡ cao su giảm chấn.
Thật ra, không phải bánh xe cao su là một sản phẩm cao su vừa động vừa tĩnh.
Cái lạ lẫm của nó là khi nó động nhất là lúc nó quay về với mình.
Khi bánh xe cao su chuyển động nhanh nhất là lúc thấy như là đứng yên.
Bao nhiêu thứ trên đời là vậy. Giữa điều thấy và điều thật không hệt như nhau.
Đôi khi vô tình không thấy vật đứng yên đã giúp cái khác chuyển động. Đi tìm một giá trị thật cũng không dễ dàng.
Cái chuyển động nhờ cái đứng yên mà không lạc lối.
Cái đứng yên nhờ ai chuyển động mà giá trị hình thành.
Đôi khi tự mình tạo nên cái động, tự mình tạo nên cái đứng yên.
Xã hội không phải sinh ra để mà ghi chép điều này điều nọ. Vì thế, bánh xe cao su cứ quay như là điều bình thường.
Đôi
lần bánh xe vượt đèn đỏ. Sự sai lầm đôi khi không biết. Không tự biết
được tại sao mình bị loại bỏ. Loại bỏ cũng chính vì một cơ quan trong
cơ thể bị đau, lúc ấy là hết. Ước chi mọi thứ đều cùng một nhịp. Mọi thứ
đều cùng một ngày hết hạn. Những gì mơ thì không có thật.
Bánh xe, thì luôn là bánh xe. Bánh xe cao su không biết suy nghĩ.
Xã hội cứ gán cho nó những ý nghĩa này nọ.
Suy nghĩ này nọ chẳng qua là suy nghĩ của một người khác đó thôi.
Người khác – đó là nhà sản xuất ra bánh xe cao su đó – người sinh ra nó – người đó luôn dõi theo.
Bánh xe cao su đã trở thành bạn của con người, người bạn luôn giúp mà không đòi lại điều gì.